Login

CƠN GIÓ CUỐI MÙA

Khi những cánh bướm đỏ tươi được ép nhẹ trong trang nhật kí màu hồng, tôi sẽ nói lời tạm biệt anh. Khi trang giấy với những con chữ khép lại nơi lớp học thân quen tôi cũng sẽ khép lại nỗi nhớ dài day dứt về người con trai với cái nhìn của biển hồ dài rộng. Khi nụ cười cuối ngày còn cố kéo dài niềm vui cuối, tôi nhắm mắt để thấy mình còn ngây dại biết bao. 

1. GIÓ.


Gió luôn ở bên, cười và nghe tôi nói. Tôi gặp Gió lần đầu tiên khi đang ngó nghiêng tìm chỗ ngồi vào ngày đầu nhập học. Gió là người đầu tiên nở nụ cười và nói tôi ngồi cạnh. Gió đẹp lắm, vẻ đẹp khó có từ nào diễn tả cho đúng, vừa dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ, vừa thân thiện nhưng lại khó nắm bắt vô cùng. Tôi quen thân và trở thành bạn của Gió từ buổi đầu của đời học sinh cấp ba ấy. Gió học giỏi chứ không dốt như tôi. Tôi luôn phải cố gắng để thuộc những con chữ khó nuốt, gắng giải những bài tập lắt léo, khó hiểu. Tôi luôn cố gắng và mệt mỏi với điều ấy. Gió luôn cười và ở bên cạnh nên vô tình tôi than thở quá nhiều về những rắc rồi nhỏ của bản thân mà đâu hay Gió cũng có những cảm xúc của riêng mình.

Mọi thứ sẽ chẳng có gì đâu nếu tôi không dao động trước một người và người ấy lại là tình yêu của Gió. Sẽ chẳng có gì đâu nếu kẻ ngu ngốc là tôi biết mình là ai trong suốt câu chuyện dài do tự mình vẽ ra ấy. Sẽ chẳng phải mất Gió đâu nếu tôi không hèn nhát như vậy.

Tôi không biết tại sao lại gọi cô ấy là Gió, có lẽ vì cuối cùng tôi vẫn chẳng nắm lại chút gì về cô ấy trong tầm tay. Gió đến mang tiếng cười trong tôi và xóa nhòa những giọt nước mắt trong vô thức. Gió xa rồi, xa lắm và chẳng ở bên tôi nữa.

2. NƯỚC.


Tôi gọi cậu ấy là Nước vì nó có sự giá lạnh khiến người khác phải rơi nước mắt cô đơn.

Nước có thể coi là thần tượng của tôi. Cậu học giỏi, đẹp trai. Tôi thì là con bé chẳng xinh đẹp gì, chuyên đánh nhau với bọn con trai, quậy phá chứ không nữ tính như những cô gái đáng yêu ngoài kia. Có lẽ vì vậy mà Nước chẳng bao giờ nở một nụ cười với tôi. Hoặc giả chỉ có tôi thấy cậu chứ Nước chưa bao giờ thấy tôi dù chỉ là chút gì thoáng qua như bụi trong mắt. Tôi mỉm cười giấu tình cảm vào tim khi cậu lạnh lùng nhìn tôi và nói “Chúng ta là bạn”.

Tôi biết Nước thích ai. Cậu ấy luôn nhìn về phía Gió. Hai người ấy đều là những người giỏi giang nên sức hút của họ với nhau đó là điều dĩ nhiên mà tôi chẳng thể phủ nhận, Tôi lại cười đau khổ khi gói lại cảm xúc vào tim. Yêu đơn phương thật đau khổ, tim nghẹn lại nhưng lại chẳng đủ lý do để giận hờn ghen tuông. Bản thân cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, mà ngã gục.

Tôi chúc Gió và Nước hạnh phúc bên nhau.

3. GIÓ – NƯỚC.

Tôi chưa bao giờ để ý một điều đơn giản rằng. Gió và Nước cũng chẳng hề ở cạnh nhau.

Tôi ngu ngốc đánh mất một tình bạn khi ngỡ mình đã hiểu rõ Gió.

Tôi ngu ngốc đánh rơi nước mắt dù biết kết thúc đẹp chẳng bao giờ đến với bản thân.

Tôi ngu ngốc nhận ra mình tự vẽ một câu chuyện tình và tôi là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu đẹp. Đến khi Gió giận hờn nói lạnh lùng với tôi:”Mình không yêu Nước, đừng ngu ngốc như vậy. Trước nay mình chỉ coi đó là một người bạn và mình yêu người khác.” Tôi mới giật mình thấy rằng mình chẳng hiểu Gió quá đâu. Là tôi vô tâm hay bản thân Gió chưa từng mở lòng?

Tôi chưa từng là gì với Nước. Tôi đánh mất tình bạn thật đẹp với Gió của tôi.

4. CƠN GIÓ CUỐI MÙA.


Thời học sinh áo trắng mộng mơ sắp kết thúc rồi. Nhanh và hụt hẫng quá. Tôi bỗng tiếc nuối nhiều thứ. Mái trường, trang sách, chốn phòng học đọng đầy kí ức, ghế đá mát lạnh dưới tán cây già, những nhành hoa phượng đỏ rực ngày hè đầy nắng, tôi yêu tất cả. Sắp phải xa rồi nên tôi dặn mình phải mỉm cười vào những ngày gió cuối mùa cắp sách tới trường này.

Tôi mỉm cười với Gió, Nước, với những người bạn thân quen. Tôi yêu họ dù trước nay họ có làm tổn thương tôi nhưng lúc tôi cần họ vẫn đứng bên tôi. Tôi học cách mạnh mẽ hơn vì bản thân không chấp nhận sự yếu đuối trong tim. Tôi dặn mình cố gắng. Sẽ học cách quên, học cách trân trọng và học cách yêu chính bản thân mình hơn.

Tôi có thể đã vô tình đánh mất nhiều thứ nhưng sẽ tự mình đi nhặt lại những mảnh vỡ đã vô tình lãng quên.

Ngước nhìn tán bằng lăng dịu nhẹ nơi bầu trời rực nắng vàng, tôi cười tươi đón gió vào tim.
Nguồn: truyennganhay

 
blogcongnghe © 2012 | Thiết kế bởi Tâm Nguyên